Trong kho tàng truyện dân gian Việt Nam, có một câu chuyện ít người biết nhưng lại chứa đựng ý nghĩa sâu sắc về thân phận con người – đó là sự tích củ bình vôi. Không chỉ là một vị thuốc quen thuộc trong y học cổ truyền, củ bình vôi còn mang trong mình hình ảnh biểu tượng cho những kiếp sống lặng lẽ, bị lãng quên, như những “người thừa” trong xã hội.
Sự tích về loài cây mang tên “bình vôi”
Cây bình vôi – tên khoa học là Stephania rotunda Lour, là một loài cây thân leo, thường mọc hoang ở các vùng núi đá vôi. Rễ của nó phình to thành những củ tròn, xù xì, trông như những chiếc bình vôi dùng để đựng vôi ăn trầu. Từ đó, người ta gọi nó là củ bình vôi.
Có nhiều truyền thuyết khác nhau về nguồn gốc của củ bình vôi. Một câu chuyện kể rằng, ngày xưa có một ông lão nghèo khó, quanh năm vất vả nhưng vẫn không được ai coi trọng. Ông thường ngồi bó gối bên thềm nhà, lặng lẽ quan sát mọi thứ mà chẳng ai đoái hoài. Khi ông qua đời, linh hồn hóa thành một loài cây kỳ lạ, rễ của nó phình to thành những củ tròn, nằm lặng lẽ trong lòng đất. Người ta gọi đó là củ bình vôi – bởi nó thường được dùng để đựng vôi ăn trầu, nhưng lại ít ai để tâm đến giá trị thực sự của nó.
Một truyền thuyết khác kể rằng, củ bình vôi là hiện thân của những người bị lãng quên trong xã hội. Khi còn sống, họ từng là những người có địa vị, có đóng góp cho cộng đồng, nhưng khi già yếu, họ bị gạt ra bên lề cuộc sống, không ai đoái hoài. Sau khi mất, họ hóa thành những củ bình vôi – những khối rễ sần sùi, âm thầm ẩn mình trong lòng đất, chỉ được tìm thấy khi ai đó đào lên.
Củ bình vôi trong y học và đời sống văn hóa
Trong y học cổ truyền, củ bình vôi được coi là một vị thuốc quý, có nhiều công dụng chữa bệnh. Nó có vị đắng, tính bình, có tác dụng an thần, giúp ngủ ngon, giảm đau, tiêu viêm, lợi tiểu… Người ta thường dùng củ bình vôi để chữa các chứng bệnh như mất ngủ, suy nhược thần kinh, đau lưng, đau bụng, viêm khớp…
Ngoài ra, củ bình vôi còn gắn liền với nhiều giá trị văn hóa, tín ngưỡng của người Việt. Người xưa thường dùng củ bình vôi để đựng vôi ăn trầu – một phong tục truyền thống lâu đời của người Việt. Hình ảnh chiếc bình vôi đã trở thành một biểu tượng quen thuộc trong văn hóa Việt Nam, gắn liền với những câu chuyện cổ tích, ca dao, tục ngữ…
Vì sao củ bình vôi được xem là hình ảnh của “người thừa”?
Trong dân gian, củ bình vôi được ví như hình ảnh của những con người lặng lẽ, không có vị trí rõ ràng trong xã hội. Chúng tồn tại, âm thầm góp phần vào đời sống nhưng lại bị lãng quên, giống như những người già neo đơn, những số phận bị gạt ra bên lề. Củ bình vôi tuy có công dụng trong y học, giúp an thần, trị mất ngủ nhưng hiếm ai thực sự quan tâm đến sự tồn tại của nó.
Hình ảnh củ bình vôi cũng gợi lên những suy tư về giá trị con người trong xã hội. Có những người cả đời âm thầm hy sinh, cống hiến nhưng vẫn bị coi là dư thừa, như một món đồ bị quên lãng trong góc khuất thời gian.
Thông điệp từ sự tích củ bình vôi
Câu chuyện về củ bình vôi không chỉ là một sự tích dân gian đơn thuần mà còn là một lời nhắc nhở sâu sắc về sự trân trọng và thấu hiểu. Trong cuộc sống, không có ai thực sự là “người thừa” – mỗi cá nhân đều mang trong mình một giá trị riêng, chỉ là có được nhìn nhận hay không. Đừng để ai đó phải sống cuộc đời âm thầm như củ bình vôi, mãi mãi bị lãng quên dưới lớp đất dày của sự thờ ơ.
Vậy nên, thay vì vô tình quên đi những con người xung quanh, hãy dành một chút quan tâm, một chút yêu thương – để không ai trở thành “củ bình vôi” trong thế giới này.

Những “củ bình vôi” trong đời sống hiện đại
Trong xã hội ngày nay, không khó để bắt gặp những con người sống lặng lẽ, khép mình và tự cô lập, như những củ bình vôi âm thầm dưới lòng đất. Họ có thể là những người già neo đơn, những người lao động vất vả không ai để ý, hoặc thậm chí là những người trẻ mang trong mình cảm giác mặc cảm, sợ giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Sự phát triển của công nghệ, mạng xã hội và nhịp sống hối hả đôi khi khiến con người ngày càng xa cách nhau hơn. Có những người vì tổn thương, vì những áp lực vô hình, mà dần thu mình lại, sống trong thế giới riêng mà ít ai thấu hiểu. Họ vẫn tồn tại, nhưng như những chiếc bóng mờ nhạt giữa dòng đời tấp nập.
Điều đáng buồn là nhiều khi chính họ cũng tự coi mình là “người thừa”, không còn đủ tự tin để bước ra ngoài xã hội, để bày tỏ suy nghĩ hay tìm kiếm sự kết nối. Họ chấp nhận trở thành một “củ bình vôi” – sống trong im lặng và cô đơn.
Nhưng không ai sinh ra để bị lãng quên. Một ánh nhìn ấm áp, một lời hỏi han chân thành hay một sự lắng nghe thực sự có thể là sợi dây kết nối kéo ai đó ra khỏi vỏ bọc của mình. Chúng ta không thể thay đổi cả thế giới, nhưng có thể thay đổi thế giới của một ai đó – chỉ bằng sự quan tâm và sẻ chia.
Lời kết
Sự tích củ bình vôi là một câu chuyện chứa đựng bài học sâu sắc về lòng trắc ẩn và giá trị của mỗi con người. Dù bạn là ai, dù bạn đang ở đâu, bạn đều có ý nghĩa trong thế giới này. Đừng để ai phải sống trong cảm giác lạc lõng và cô đơn. Hãy dành sự quan tâm, lắng nghe và sẻ chia – bởi đôi khi, một cử chỉ nhỏ bé cũng có thể thắp lên hy vọng và sự ấm áp cho những “củ bình vôi” đang lặng lẽ tồn tại quanh ta.
Nguồn tham khảo
- Truyện cổ dân gian Việt Nam
- Y học cổ truyền Việt Nam
- Các bài viết về cây bình vôi trên internet
- Các nghiên cứu về giá trị văn hóa của cây bình vôi
- Hình ảnh minh hoạ: internet.